Home » ban-tre-cuoc-song
Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013
Ám ảnh khi ở cử nhà chồng
Một lần ở cữ nhà chồng
khiến em bị ám ảnh cho đến mấy năm sau.
Hồi mang bầu cu Tít, vì vợ chồng em đang
phải thuê nhà trên Hà Nội nên đến khi sinh nở, tính đi tính lại chúng em đã
quyết định về quê sinh con. Hai vợ chồng chân ướt chân ráo ra trường, cưới nhau
rồi có con luôn nên chúng em chẳng có nhiều tiền dành dụm. Được cái bố mẹ hai
bên đều không đến nỗi nào nên em cũng bớt lo khoản sắm đồ cho bé. Mẹ chồng em
còn mạnh mồm tuyên bố "vì bây giờ mẹ mới có thằng cháu đích tôn
đầu tiên nên mẹ sẽ sắm sửa mọi thứ, con chỉ việc ăn và đẻ thôi." Nghe
mẹ nói thế vợ chồng em mừng ra mặt.
Em làm
việc đến tháng thứ 8 thai kỳ thì xin nghỉ làm sớm để về quê chờ sinh. Ngày đó
em cũng băn khoăn không biết nên về nhà mẹ đẻ hay mẹ chồng. Trong thâm tâm mình
thì đương nhiên con gái nào chẳng muốn được ở cữ nhà mẹ đẻ, thế nhưng còn chồng
mình, rồi bố mẹ chồng có cho phép không? Nhất là khi mẹ chồng em lại rất sốt
sắng chuẩn bị đồ đạc cho mẹ con em. Bà cũng tự quyết định rằng em sẽ phải ở cữ
3 tháng mới được sang nhà ngoại. Thấy bố mẹ chồng nhiệt tình và cũng để đẹp
lòng người lớn và chồng, em quyết định theo chồng về quê đẻ. Thời gian đó,
chồng chỉ về ở với em được 1 tuần rồi lại lên Hà Nội làm. Những ngày sống xa
chồng, giữa những người nhà chồng chẳng lạ nhưng cũng không thân thiết khiến em
buồn lắm. Nói thật là em về làm dâu nhà chồng đã được gần 1 năm nhưng số ngày
em ở cùng bố mẹ chồng chắc đếm được trên đầu ngón tay. Một vài tháng bọn em mới
tranh thủ về quê chơi dịp cuối tuần. Vì vậy mà tình cảm bố mẹ chồng – nàng dâu
cũng chẳng thắm thiết.
Những
ngày ở nhà chồng chờ sinh, mẹ chồng cũng rất chu đáo chăm sóc mẹ con em. Vì
rảnh rỗi nên dù bụng bầu to vượt mặt nhưng em vẫn cố gắng thức khuya, dậy sớm
để cơm nước, dọn dẹp nhà cửa cho bố mẹ. Có lẽ vì thế mà bố mẹ hài lòng lắm lắm.
Duy chỉ có em là vẫn buồn vì nhớ chồng và thèm được về với mẹ đẻ. Hơn 1 tháng
sau đó em sinh nở. Ngày hôm đó, em thấy bụng đau lâm râm, liền bảo với mẹ chồng
thì bà bảo chắc sắp sinh đấy. Em vội chuẩn bị đồ đạc để ra bệnh viện nhưng bà
ngăn lại bảo cứ từ từ đã, chưa đẻ được đâu mà lo. Mãi đến chiều, khi em đau quá,
mẹ mới nhờ người chở em ra viện. Lúc đó dù đau lắm nhưng em vẫn thắc mắc không
hiểu vì sao mẹ không muốn cho em ra viện sớm. Ngồi ở phòng chờ sinh, em nghe mẹ
nói với chồng em rằng: “Mẹ đã bảo rồi, cái Lan chưa đẻ được đâu. Ra đây
làm gì cho tốn tiền viện phí, tốn cả tiền cơm nước cho người phục vụ”. Em
dần hiểu ra rằng, mẹ dù rất nhiệt tình đón cháu nội nhưng dường như bà hơi keo
kiệt. Nghĩ lại mới thấy hồi 1 tháng về chờ sinh, mẹ chẳng một lần đi chợ mua
thức ăn cho em mà ngày nào em đưa tiền mẹ mới mua. Có ngày mẹ còn bảo em tháng
cuối rồi ăn nhiều sẽ khó đẻ. Em thì chẳng nghĩ gì đến những câu nói đó…
Những
ngày ở cữ mới thấm thía cái tính keo kiệt của mẹ chồng. Từ ngày ở bệnh viện về
ngày nào mẹ cũng chỉ cho em ăn cơm trắng và rau luộc. Mẹ bảo sản phụ ăn uống
tùm lum sẽ khiến con bị đau bụng. Mặc dù thời gian ở bệnh viện bác sĩ đã nói rõ
ràng rằng em có thể ăn uống mọi thức miễn là ăn chín uống sôi. Đang dạ bầu bí
ăn khỏe, đến khi đẻ xong vừa mệt lại tiết sữa cho con nên em luôn trong tâm
trạng thèm ăn và đói. Nhiều lúc đói quá bảo anh xã mua cho gói bánh ăn thêm mà
mẹ chồng nhìn thấy là bà mắng liền, bà bảo không nghe lời bà, con đau bụng thì
đừng trách. Hình như sợ em “ăn vụng”, mẹ chồng còn “tịch thu” gói bánh sang
phòng bà luôn. Nhiều lúc đói quá em toàn phải “ăn vụng” khi không có mặt mẹ.
Nhưng 1
tuần đầu sau sinh còn có anh xã ở nhà. Sau đó, chồng em lại về Hà Nội để đi
làm. Những ngày đó mới thật buồn và khổ. Hồi mang thai, thấy mẹ chồng nhiệt
tình thế nên em mới quyết định về đây ở cữ, ai ngờ… Có hôm mẹ đẻ em sang chăm,
ở lại ăn cơm mà mẹ chồng chẳng mua lấy một tí thức ăn. Em xấu hổ với mẹ đẻ vô
cùng.
Buồn nữa
là không hiểu do cơ địa hay do chế độ ăn uống của em đạm bạc mà hồi mới sinh em
rất nhiều sữa nhưng càng ngày sữa càng ít. Đến tháng thứ 2 sau sinh đã không đủ
sữa cho con. Được thể, mẹ chồng còn mắng em: “Chỉ việc ăn với đẻ mà
cũng không làm được”. 1 tháng đầu, Tít nhà em chỉ tăng được 0,7kg, thế
là ngày ngày bà lấy cháu ra để mắng em: “Khổ thân cháu tôi, bú mỏi mồm
mà chẳng no. Cứ đà này sẽ suy dinh dưỡng mất thôi”.
Sau
sinh, vừa mệt mỏi, đau đớn lại kèm áp lực mẹ chồng keo kiệt, khó tính nên em đã
bị stress nặng. 2 tháng sau sinh em gầy tong teo hơn cả ngày chưa mang bầu. Hôm
đó, mẹ đẻ em sang chơi, thấy mặt em xanh lét lại gầy gò, mẹ thương quá nên đã
quyết tâm xin em về nhà bà để chăm sóc. Ấy vậy mà mẹ chồng em dứt điểm không
cho. Bà bảo kiểu gì cũng phải hết 3 tháng 10 ngày mới được đi đâu thì đi. Em đã
phải ở đó hết thời gian ở cữ mới được sang nhà ngoại đấy.
3 tháng
ở cữ nhà chồng nói không ngoa nhưng đúng như ở trong địa ngục. Giờ đây Tít đã
được 2 tuổi rồi nhưng em vẫn còn ám ảnh những ngày ở cữ nhà chồng. Nếu có tập
hai, dù nghèo em cũng sẽ quyết tâm ở cữ trên này cùng chồng hoặc về nhà mẹ đẻ.
Em sợ ở cữ nhà chồng lắm rồi!
Mẹ Tít (Khampha.vn)
Tin liên quan





Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét